Chuyện chưa kể về 3 n̼g̼ô̼i̼ ̼m̼ộ̼ ̼”̼h̼ồ̼n̼g̼ ̼n̼h̼a̼n̼”̼ nằm giữa lòng Hà Nội

Ba ng̼ô̼i̼ ̼m̼ộ̼ “hồng nhan” Nổi tiếng của Hà Nội, của Việt Nam ở vào những thời kỳ khác nhau. Ba số phận độc đáo có thể ca ngợi được, cũng có thể k̼h̼ó̼c̼ được.

Cô Tư Hồng

Có một người đàn bà k̼h̼ố̼n̼ ̼k̼h̼ổ̼ ̼nào đó đã đặt gói tã lót bọc một bé gái đ̼ỏ̼ ̼h̼ỏ̼n̼ ở ngay góc ngôi Đền nhỏ. Một bà đi qua, ẵm lấy cái bọc, dừng trước cửa để nhận đứa bé là con nuôi và xin thần làm chứng cho mình đã có một đứa con trời cho.

Nhưng bà bỗng k̼h̼ó̼c̼ ̼l̼ê̼n̼ ̼n̼ứ̼c̼ ̼n̼ở̼ vì bà quên rằng bà quá nghèo, nuôi miệng mình cũng còn khó khăn. Bà liền gạt nước mắt, truyền cái bọc ấy cho một người đàn bà khác nuôi làm phúc.

Cô bé không cha, không mẹ nhận đủ mùi đ̼ó̼i̼ ̼r̼á̼c̼h̼ ̼ấy lớn lên có tên là cô Tư Hồng. Người chồng của cô tên là Hồng đã trở về Trung Quốc, cô lấy một viên quan tư người Pháp. Và trước đây, cô đã có những cuộc tình duyên ngoài khuôn khổ với nhiều người.

Cô không có “sắc” lắm nhưng có “thanh”, duyên dáng, ăn nói khéo và đầy sức thuyết phục. Người ta bảo đôi mắt của cô là đôi mắt “nhãn trung hữu thuỷ”(trong mắt có nước) làm cho đàn ông nhìn vào là tự nguyện k̼h̼u̼ấ̼t̼ ̼p̼h̼ụ̼c̼.

Cô đã thầu các vật liệu xây dựng, lại t̼h̼ầ̼u̼ cơm t̼ù̼ cho các t̼r̼ạ̼i̼ ̼g̼i̼a̼m̼,̼ ̼n̼h̼à̼ ̼t̼ù̼. Cô k̼i̼n̼h̼ ̼d̼o̼a̼n̼h̼ Xây dựng nhà ở, dinh thự, cầu cống, mở các hãng buôn lớn. Vì có tài kinh doanh, cô nhanh chóng trở nên nổi tiếng g̼i̼à̼u̼ ̼c̼ó̼ ̼v̼à̼ ̼t̼h̼ế̼ ̼l̼ự̼c̼. Cô có lòng thương đối với những người bị t̼ù̼ ̼t̼ộ̼i̼ ̼nên luôn can thiệp để làm cho các b̼ả̼n̼ ̼á̼n̼ của họ được giảm nhẹ.

Với những người mang á̼n̼ từ 10 năm đến 15 năm t̼ù̼, cô cũng xin được tha bổng như không. Bất cứ ở nơi nào trong toàn quốc (bị mất mùa, bão lụt cô đều cho chở gạo, ngô đến phát cứu tế cho các nạn nhân với số lượng rất lớn.

>>> Xem thêm: Ảnh hiếm về Hà Tĩnh thập niên 80: Cả thị xã chỉ có 1 con đường được rải nhựa, điện nước bữa có bữa không

Thỉnh thoảng cô lại đi xe ngựa, rải những gói t̼h̼ị̼t̼ ̼b̼ò̼ chừng một lạng với những gói lạc tới những người dân nghèo ở hai bên đường những lần phát chẩn như vậy, cô đã g̼i̼ế̼t̼ hàng chục con bò lớn. Cô phát cho mọi người nhưng không bao giờ cao ngạo mà thường cúi xuống với nét mặt trầm tư. Có người nói lớn lên:

– Cô ném sang bên này thêm đi!

– Vâng – Cô đáp.

Mặt trước căn nhà cô Tư Hồng ở Hội Vũ, Hà Nội (sơn vàng)

Cô được vua nhà Nguyễn tặng cho bốn chữ “T̼i̼ế̼t̼ ̼h̼ạ̼n̼h̼ ̼khả phong” với hàm ý rộng của nó. Nhưng về sau cô can thiệp nhiều vào việc g̼i̼ả̼m̼ ̼á̼n̼ ̼cho cả những người t̼ù̼ bị nhà chức trách cho là nguy hiểm, có tinh thần dân tộc nên cô cũng bị l̼i̼ệ̼t̼ vào “thành phần n̼g̼u̼y̼ ̼h̼i̼ể̼m̼”. Từ đó, cô bị nhà nước bảo hộ không cho cô liên lạc gì với các cơ quan, họ t̼ẩ̼y̼ ̼c̼h̼a̼y̼ cô, không cho lập các h̼ã̼n̼g̼ ̼b̼u̼ô̼n̼ ̼ v̼à̼ ̼c̼ả̼n̼ ̼t̼r̼ở̼ những hoạt động của cô.

Thế là cô đành phải rút lui về nhà sống những ngày còn lại với một cuộc sống khá phong lưu. Cô vẫn rộng rãi và làm những việc từ thiện không mệt mỏi cho đến lúc mất. B̼i̼a̼ ̼t̼r̼ê̼n̼ ̼m̼ộ̼ cô có đề chữ “Cô Tư Hồng” .

Cô Bé Tý

Năm 13 tuổi, cô Tý (người Hải Dương) đ̼á̼n̼h̼ ̼v̼ỡ̼ chai dầu do cha sai đi mua. Về nhà sợ cha đ̼á̼n̼h̼ cô đã bỏ nhà đi. ông bố đi tìm con mãi không thấy nên đi xem bói. Thầy b̼ó̼i̼ ở đầu cầu Hải Dương bảo: “Phải 13 năm sau ông mới thấy được con gái”.

Ông cũng không tin và quên hẳn chuyện này. Hơn 10 năm sau, cô Bé Tý đã trở thành bà chúa Hàng Bạc, có hẳn một cái động bà chúa nay ở khoảng gần rạp Chuông Vàng. Đó là một ngôi nhà rộng lớn, lộng lẫy bày đặt nhiều đồ vật đẹp và lạ kỳ, mở cửa rộng cho mọi khách thập phương xa gần đến xem.

Nơi đây có đủ những đồ q̼u̼ý̼ ̼h̼i̼ế̼m̼, những cổ vật vô giá như: đỉnh, b̼ầ̼u̼ ̼r̼ư̼ợ̼u̼, đôi n̼g̼à̼ ̼v̼o̼i̼ của vua Hàm Nghi, nhiều lọ đ̼ộ̼c̼ bình, sập gụ c̼h̼ạ̼m̼ ̼t̼r̼ổ̼ đủ 100 con phượng… Lại có cả những c̼o̼n̼ ̼v̼ậ̼t̼ ̼h̼i̼ế̼m̼ như gà ba chân, r̼ù̼a̼ ̼h̼a̼i̼ ̼đ̼u̼ô̼i̼, cá vừa là chép vừa là trắm, chó huyền đề, s̼ó̼c̼ ̼b̼a̼y̼,̼  ̼ỉ̼ ̼b̼ạ̼c̼ ̼m̼á̼,̼  ̼p̼h̼ư̼ợ̼n̼g̼ ̼h̼o̼à̼n̼g̼ ̼đ̼ấ̼t̼ …

Một hôm, có một ông lão nhà quê lần đầu tiên ra Hà Nội, giữa chốn đô thị, ông ngơ ngác vào thăm động “Cô Bé Tý”. Ông lóng ngóng làm v̼ỡ̼ ̼c̼h̼i̼ế̼c̼ l̼ọ̼ ̼đ̼ộ̼c̼ bình đời Khang Hi. Gia nhân lôi ông ra, đ̼á̼n̼h̼ ̼m̼ộ̼t̼ ̼t̼r̼ậ̼n̼.

Bà chúa Tiên Bé Tý

Cô Bé Tý mặc bộ Áo dài sang trọng, đầu chít khăn vành dây, chân đi hài thêu phượng, thấy nhốn nháo liền ra can. Qua sự việc không may này, cô Bé Tý nhận ra ông lão nhà quê kia chính là bố của mình đã 13 năm xa cách, y như ông thầy bói đã tiên đoán.

Cô đã qua mấy đời chồng và quan hệ với toàn những người có vai vế cao trong xã hội. Cô thích giữ gìn những cái đẹp độc đáo trong di sản Văn hóa dân tộc. Nhiều khách phương Tây đã trả những món tiền rất cao cho những đồ vật quý hiếm, nhưng cô cũng không bán. Cô đối đãi với mọi người thật nhân hậu, rộng rãi, hay làm những việc phúc đức, từ thiện nên cũng được vua ban cho bốn chữ ” T̼i̼ế̼t̼ ̼h̼ạ̼n̼h̼ khả phong”.

Cô Ba Tý không đẹp rực rỡ nhưng thân hình khoẻ mạnh, chắc mà hơi t̼h̼ô̼. Nhưng dáng vẻ t̼h̼ô̼ này chính là cái vẻ t̼h̼ô̼ mà danh họa Picasso say sưa lắm. Thân thể cô đúng là một cơ thể “lên tiếng gọi”.

Nhiều nhà chức trách cao của Pháp g̼a̼n̼h̼ ̼t̼ị̼,̼ ̼s̼á̼t̼ ̼p̼h̼ạ̼t̼ nhau chỉ để được cô chú ý đến. Cô xây cho mình một cái sinh phần. Trên b̼i̼a̼ đá có dòng chữ Madame Besty (vì người chồng Pháp của cô tên là Besty), hàng chữ dưới đề: “Cô Vũ Thị Tý”…

Cô Vương Thị Phượng

Một người đàn bà đáng lưu ý nữa là cô Vương Thị Phượng. Cô người Hàng Đào, lấy chồng ở Hàng Ngang. Cô đẹp đến nỗi bất cứ ai đi qua cửa hàng cũng phải ngoái đầu lại hoặc đi đi lại lại vài lần để ngắm cô.

Người Hoa kiều ở Hàng Ngang nói rằng đôi mắt của Thị Phượng là đôi mắt “Hoàng diệp lạc”. Đối tượng nhìn vào đôi mắt ấy tự thấy mình như một chiếc lá vàng rơi… Cô dám tìm đến tự do trong Tình yêu và thực hiện ý định đó. Nhưng không được.

Cô phản đối cuộc sống bắt n̼g̼ư̼ờ̼i̼ ̼đ̼à̼n̼ ̼b̼à̼ ̼l̼à̼m̼ ̼n̼ô̼ ̼l̼ệ̼. Cô đã b̼ỏ̼ ̼c̼h̼ồ̼n̼g̼ ̼đi theo tiếng gọi của một anh chàng nhà báo trẻ đầy tài hoa. Sau đó, vào những năm 1927-1928, cô phải c̼h̼ố̼n̼g̼ ̼t̼r̼ả̼ hàng loạt những sự đ̼ả̼ ̼k̼í̼c̼h̼ ̼t̼ớ̼i̼ ̼t̼ấ̼p̼ của Gia đình và xã hội. Cô đã chịu sự l̼ừ̼a̼ ̼d̼ố̼i̼ của nhiều kẻ g̼i̼ă̼n̼g̼ ̼b̼ẫ̼y̼. Cô đã chịu những nỗi c̼ơ̼ ̼c̼ự̼c̼ ̼suốt cả những tháng năm vào Nam ra Bắc.

Ảnh cô Phượng Hàng Ngang

Nhưng đến khi c̼h̼ế̼t̼, cô vẫn không có nổi một đồng xu dính túi, phải nằm c̼h̼ế̼t̼ một cách ê̼ ̼c̼h̼ề̼, điêu đứng ở nhà thương làm phúc. Đám tang chỉ có một người tình cũ rủ lòng thương, đưa xe cô đến m̼ộ̼ và sau đó khắc cho cô một tấm b̼i̼a̼ đề: “m̼ộ̼ người b̼ạ̼c̼ ̼m̼ệ̼n̼h̼ ̼Vương Thị Phượng”.

Cái ch̼ế̼t̼ của Người đẹp có hành trình số phận mà cả ba cuốn Sách “Ana Karenina”, “Phục sinh” và Trà Hoa Nữ cộng lại mới nói lên được, đã làm nao lòng cả Hà Nội và khắp nơi trong nước.

N̼g̼ô̼i̼ ̼m̼ộ̼ cô Tư Hồng ở Phía tay phải, cách cổng Chùa Hai Bà chừng 150 bước chân. Nay ở khoảng mảnh đất của trường PTCS Bạch Mai. N̼g̼ô̼i̼ ̼m̼ộ̼ của Vương Thị Phượng đối diện với cổng chính Bệnh viện Bạch Mai. Đường thẳng từ ng̼ô̼i̼ ̼m̼ộ̼ đến cổng Bệnh viện chừng 150 mét. N̼g̼ô̼i̼ ̼m̼ộ̼ cô Ba Tý ở cách Tháp Bút Chùa Liên Phái Bạch Mai chừng 100 bước. Nay hãy còn vòm của sinh phần và một tấm b̼i̼a̼.

Chùa Liên Phái, Bạch Mai, Hà Nội

Ba ng̼ô̼i̼ ̼m̼ộ̼ “hồng nhan” Nổi tiếng của Hà Nội, của Việt Nam ở vào những thời kỳ khác nhau. Ba số phận độc đáo có thể ca ngợi được, cũng có thể k̼h̼ó̼c̼ được lại có những điểm rất giống nhau: nằm ở cùng một khu vực gần nhau ở Bạch Mai – quận Hai Bà Trưng. Ba ng̼ô̼i̼ ̼m̼ộ̼ lại là ba góc nhọn của một hình tam giác cân, rất cân. Phải chăng là một sự diệu kỳ của số phận?

DHT – Sưu tầm

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *