[Video] Bùi ngùi khi nghe lại “”Xin gọi nhau là cố nhân”: Tiếc thương một mối tình d̼a̼n̼g̼ d̼ở̼

Nhạc sĩ Song Ngọc là một trong những nhạc sĩ nổi tiếng nhất của dòng nhạc vàng với một số lượng lớn ca khúc nổi tiếng và đã trở thành b̼ấ̼t̼ t̼ử̼…

Nhạc sĩ với nhiều nhạc phẩm để đời

Nhạc sĩ Song Ngọc tên thật là Nguyễn Ngọc Thương, sinh năm 1943 ở Long Xuyên. Bút danh Song Ngọc được ông ghép từ tên của mình với người bạn gái tên là Ngọc (Song Ngọc = Ngọc + Ngọc). Ngoài ra ông còn sáng tác với các bút danh Hàn Sinh, Nguyên Hà, Hoàng Ngọc Anh, Anh Tuyến.

Nhạc sĩ Song Ngọc có sự nghiệp sáng tác đa dạng, phong phú về giai điệu lẫn thể loại. Nhắc đến Song Ngọc, người ta nhớ nhiều đến những bài nhạc vàng phổ thông đại chúng, như Xin Gọi Nhau Là Cố Nhân, Gặp Lại Cố Nhân…, những bài nhạc l̼í̼n̼h̼ như Kỷ Niệm Một Mùa Hè, Người Nữ Đồng Đội, Thư Cho Vợ Hiền… đặc biệt là loạt bài viết chung với nhạc sĩ Hoài Linh là Một Chuyến Bay Đêm, Chúng Mình 3 Đứa, Chiều Thương Đô Thị, Thiệp Hồng Anh Viết Tên Em, Nó Và Tôi… Song song với đó, ông cũng viết nhạc tình ca trữ tình lãng mạn, từ những sáng tác đầu tay là Mưa Chiều, T̼i̼ễ̼n̼ Đ̼ư̼a̼, sau đó là Định Mệnh, Tình Yêu Như Bóng Mây, Hà Nội Ngày Tháng Cũ…

Nhạc sĩ Song Ngọc (đeo kính) và nhạc sĩ Hoài Linh

Ngoài khả năng sáng tác, nhạc sĩ Song Ngọc còn là một tay t̼r̼ố̼n̼g̼ có hạng, từng chơi t̼r̼ố̼n̼g̼ trong ban nhạc Khánh Băng. Sau năm 1975, ông trở thành doanh nhân thành đạt h̼i̼ế̼m̼ h̼o̼i̼ trong giới nhạc sĩ.

Xem thêm: [Video]”Chiều Tây Đô”: Giấc mơ được dắt tay người tình về lại c̼ố̼ ̼h̼ư̼ơ̼n̼g̼ của nhạc sĩ Lam Phương

Chuyện về mối tình d̼a̼n̼g̼ d̼ở̼

Ca khúc Xin Gọi Nhau Là Cố Nhân được nhạc sĩ Song Ngọc viết về mối tình d̼a̼n̼g̼ d̼ở̼ của mình trong một chuyến trở về thăm lại nơi xưa sau nhiều năm đi xa.

Bài hát là lời tâm tình của một người l̼ữ̼ k̼h̼á̼c̼h̼ trở về chốn cũ đường xưa trong một đêm mưa b̼u̼ồ̼n̼ h̼i̼u̼ h̼ắ̼t̼, lòng dâng lên nỗi tiếc nuối khi nhớ lại dư hương ngày cũ, tất cả đã thành kỷ niệm trôi xa khỏi tầm tay, và người xưa đã là “Cố nhân”.

“Tôi trở về đây lúc đêm vừa lên
Giăng mắt trời mưa phố xưa buồn tênh
G̼ó̼t̼ m̼ò̼n̼ tìm dư hương ngày xưa
Bao nhiêu kỷ niệm êm ái
Một tình yêu thoát trên tầm tay”

Trở lại thăm quê xưa vào buổi tối trời đổ mưa với vô vàn cảm xúc. Lòng cứ ngỡ sẽ vui mừng vì được gặp lại những người thân quen, thế mà giờ đây chỉ biết g̼i̼ă̼n̼g̼ mắt nhìn trời mưa với nỗi buồn thương nhớ. Lê đôi chân tìm lại ngày xưa nơi góc phố quen, giờ chỉ còn lại mình và hương t̼ì̼n̼h̼ c̼ũ̼. Một mình lặng thầm nhớ lại những kỷ niệm xưa, lòng chợt t̼h̼ắ̼t̼ lại vì đã để “thoát” tình yêu ngày thơ ấy ra khỏi tầm tay.

Tranh vẽ Xin Gọi Nhau Là Cố Nhân của họa sĩ Hà Anh

“Tôi trở về đây với con đường xưa
Đâu bóng người thương cố nhân về đâu?
Tiếng buồn chợt đâu đây vọng đưa
Công viên lạnh lùng h̼o̼a̼n̼g̼ v̼ắ̼n̼g̼
Ngọn đèn đêm đứng im cúi đầu.”

Giờ đây tôi đã trở lại nơi thân thuộc từng là khoảng trời riêng của hai đứa, vậy mà con đường dài đã vắng bóng người xưa. Nỗi buồn dâng trào với bao nỗi nhớ về người xưa, tôi muốn cùng em tìm về kỉ niệm xưa, nhưng giờ chỉ có mình tôi dạo bước trong công viên h̼o̼a̼n̼g̼ v̼ắ̼n̼g̼.

“Thu đến thu đi cho lá vàng lại bay
Em theo bước về nhà ai
Ân tình xưa đã l̼ỡ̼
Thời gian nào b̼ô̼i̼ x̼ó̼a̼
Kỷ niệm đầu ai đành lòng quên?”

Thu đến rồi thu đi, người v̼i̼ễ̼n̼ x̼ứ̼ đã bao lâu rồi vẫn chưa về lại nơi xưa. Thời gian vẫn âm thầm trôi, em đã bước theo chồng để lại nỗi ư̼u̼ s̼ầ̼u̼ trong lòng một người đã từng cùng em trải qua những kỷ niệm. Ân tình xưa nay đã l̼ỡ̼, em tìm được bến bờ hạnh phúc bên một người khác và khi tôi trở lại đây chỉ thấy q̼u̼ạ̼n̼h̼ h̼i̼u̼ một mình. Nhưng tôi vẫn nhớ về em, dù không có em trong đời chẳng thể đành lòng quên kỷ niệm đẹp cùng em.

Xin Gọi Nhau Là Cố Nhân

“Phố buồn mình tôi bước chân l̼ẻ̼ l̼o̼i̼
R̼a̼y̼ ̼r̼ứ̼t̼ trời mưa bỗng nghe mặn môi
Nỗi niềm chuyện tâm tư người ơi
Xin ghi nhạc lòng thương nhớ
Mình gọi nhau cố nhân u̼ s̼ầ̼u̼”

Phố buồn mưa g̼i̼ă̼n̼g̼, giờ mình tôi lê từng bước, từng kỷ niệm xưa lần lượt ùa về. Trời mưa rơi trên khuôn mặt, chảy xuống khóe môi mà thấy vị mặn, là mưa hay là lệ? Chuyện tâm tình không không biết giãi bày cùng ai khi giờ đây em đã là v̼ợ̼ n̼g̼ư̼ờ̼i̼. Xin ghi nhớ mãi nỗi thương nhớ, lưu mãi những kỷ niệm ghi lòng cùng em, và giờ đây xin gọi nhau là “cố nhân”.

Một nỗi tâm tình của một lữ khách xa về tìm về chốn cũ trong sự l̼u̼y̼ế̼n̼ t̼i̼ế̼c̼ nhớ thương n̼g̼ư̼ờ̼i̼ t̼ì̼n̼h̼ x̼ư̼a̼. Nhạc sĩ Song Ngọc đã viết nên một ca khúc buồn nhưng chẳng bao giờ cũ, mãi b̼ấ̼t̼ t̼ử̼ trong lòng khán giả yêu âm nhạc.

Click để nghe Tuấn Vũ hát “Xin gọi nhau là cố nhân”:

(Theo dongnhacvang.com, nhacxua.vn)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *