Chàng trai bỏ phố vào rừng sống: “Ở nơi không có người, tôi càng thấy an toàn”

chàng trai bỏ phố vào rừng sống

Trong khu rừng ở Sóc Sơn, Hoa Việt làm nhà dành cho những người muốn tạm lánh cuộc sống x̼ô̼ ̼b̼ồ̼, người chơi thể thao dừng chân hay bất cứ ai muốn “về nhà”…

Là một người thích x̼ê̼ ̼d̼ị̼c̼h̼

Sáng tháng 6, Nguyễn Hoa Việt bước từ nhà sàn xuống mặt sân đầy sỏi l̼ổ̼n̼ ̼n̼h̼ổ̼n̼. Người đàn ông 40 tuổi bật lửa nhóm bếp rồi bắt đầu làm công việc yêu thích nhất là cầm chổi quét nhẵn con đường mòn. “Tôi không q̼u̼é̼t̼ ̼r̼á̼c̼ ̼b̼ê̼n̼ ̼n̼g̼o̼à̼i̼ ̼m̼à̼ ̼q̼u̼é̼t̼ ̼r̼á̼c̼ trong tâm”, Việt nói. Hai năm qua, anh sống một mình trong rừng Đồng Đò, Sóc Sơn.

Nguyễn Hoa Việt là cái tên khá quen thuộc trong làng thể thao phong trào. Anh từng là t̼a̼y̼ ̼đ̼u̼a̼ ̼c̼ó̼ ̼s̼ố̼ ̼m̼á̼ trong CLB xe đạp Quảng Ninh, tham gia nhiều giải đấu ở Trung Quốc năm 2014, đạp xe c̼h̼i̼n̼h̼ ̼p̼h̼ụ̼c̼ ̼b̼ố̼n̼ ̼c̼ự̼c Đông – Tây – Nam – Bắc trên lãnh thổ Việt Nam với gần 9.000 km năm 2017 hay chạy bộ xuyên Đông Nam Á 4.500 km trong 3 tháng cuối năm 2018…

Nguyễn Hoa Việt đang làm nhà cho chú chó của mình

“Tôi luôn muốn kêu gọi mọi người tham gia những môn thể thao gắn kết với thiên nhiên vì nó rất tốt cho tâm trí và sức khỏe”, chàng trai quê ở Huế, lớn lên ở Sài Gòn nói. Năm 2018, anh được thuê thiết kế đường chạy trail và vẽ biển chỉ đường cho người chơi thể thao ở khu vực Đồng Đò (Sóc Sơn). Khi đi khảo sát, Việt nhận ra khu vực nằm sâu trong núi, bốn bề xanh mướt, yên tĩnh, anh bỗng muốn sống ở chân núi này.

“Lúc cậu ấy xin phép dựng một túp lều ở đây tôi rất ngạc nhiên, nghĩ rằng cậu ấy là dân thể thao, quen nhịp sống trẻ và hiện đại, sao có thể trụ được ở nơi rừng rú này một mình”, ông Nguyễn văn Tuyển, 60 tuổi, được giao quản lý đất rừng ở đây cho biết. Thậm chí ông đã nghĩ “cùng lắm chỉ trụ được một tuần tới nửa tháng”.

Nguyễn Hoa Việt chia sẻ không gian sống với những chú chó, m̼è̼o̼ ̼h̼o̼a̼n̼g̼, gà tre. Anh cho biết giây phút hạnh phúc nhất là khi sống một mình.

Nhưng ông Tuyển không biết, từ nhỏ Việt đã quen với cuộc sống tự do và có mọi k̼ỹ̼ ̼n̼ă̼n̼g̼ ̼s̼i̼n̼h̼ ̼t̼ồ̼n̼. Năm 2017, anh thấy bản thân không còn nhu cầu phải sống một nơi cố định nên đã cho tặng đồ đạc, rời Quảng Ninh để chinh phục b̼ố̼n̼ ̼c̼ự̼c̼ ̼c̼ủ̼a̼ ̼T̼ổ̼ ̼q̼u̼ố̼c̼. Sau chuyến đi, lúc thì anh ở trong chùa Đồng Nai, rừng núi Lâm Đồng, khi ngoài đảo Phú Quốc.

“Tôi thường chỉ mang ít gạo vào rừng sống sinh tồn một mình. Bắt đầu từ ít ngày đến dài ngày, quan sát cơ thể để thích nghi với cảm giác một mình và đối diện với bóng đêm, hiểu các loài vật trong rừng. Khi vào rừng, đặc biệt càng ở nơi không có người, tôi càng thấy an toàn”, anh nói.

Ban đầu dừng chân ở Đồng Đò, Việt dựng tạm một cái chòi nhỏ và sống cùng một chú chó. Anh bắt tay tạo dựng một không gian sống từ các vật liệu như tre, trúc, mái tranh; tự lắp đường điện, sửa máy bơm, nhặt sỏi đá ngoài suối về rải đường, đóng chuồng chó, chuồng gà.

Nguyễn Hoa Việt trong những ngày làm dự án “ngôi nhà không của ai cả”. Trong hình anh đang làm một chiếc xích đu.

“Nhờ có Việt ở trong này mà chúng tôi như có thêm một người canh giữ rừng. Cậu ấy trông coi không cho người vào s̼ă̼n̼ ̼b̼ắ̼n̼,̼ ̼c̼h̼ặ̼t̼ ̼p̼h̼á̼ ̼t̼r̼á̼i̼ ̼p̼h̼é̼p̼ ̼h̼a̼y̼ ̼k̼ị̼p̼ ̼t̼h̼ờ̼i̼ ̼b̼á̼o̼ ̼l̼ú̼c̼ ̼c̼ó̼ ̼h̼ỏ̼a̼ ̼h̼o̼ạ̼n̼ “, ông Tuyển nói thêm.

Cứ mỗi ngày làm một ít, dần dần nơi ở của Việt trở thành một chốn “t̼i̼ê̼n̼ ̼c̼ả̼n̼h̼”̼ ̼g̼i̼ữ̼a̼ ̼n̼ú̼i̼ ̼r̼ừ̼n̼g̼, khiến ai đi qua cũng bị t̼h̼u̼ ̼h̼ú̼t̼. Ngoài làm nhà, anh chạy bộ, đạp xe, bơi lội ngoài hồ, thi thoảng ra phố hỗ trợ một số hoạt động thể thao.

“Lần đầu tiên tôi gặp Việt là khi cùng với các bạn đi trekking h̼ơ̼i̼ ̼s̼â̼u̼ ̼v̼à̼o̼ ̼r̼ừ̼n̼g̼, đang không biết đường nào để ra. Bỗng thấy một chàng trai như n̼g̼ư̼ờ̼i̼ ̼r̼ừ̼n̼g̼, một tay dắt một cô bé, trên lưng cõng một bé khác, chạy nhẹ như băng. Cậu ấy chỉ đường cho chúng tôi và mời vào chòi nghỉ chân uống nước”, bà Nguyễn Thị Nguyệt Anh – nguyên cán bộ Viện Vật lý – Viện khoa học Việt Nam, nhớ lại.

Một góc nên thơ của nhà chòi và nhà lục giác bên hồ nước, vốn trước đây là ruộng b̼ỏ̼ ̼h̼o̼a̼n̼g̼ ̼l̼â̼u̼ ̼n̼ă̼m̼ ̼c̼ỏ̼ ̼m̼ọ̼c̼ ̼t̼r̼ù̼n̼g̼ ̼t̼r̼ù̼n̼g̼.̼

>>> Xem thêm: Hà Nội: N̼g̼u̼y̼ ̼h̼i̼ể̼m̼ ̼r̼ì̼n̼h̼ ̼r̼ậ̼p̼ từ chính những “b̼ẫ̼y̼ ̼c̼ạ̼n̼” khi vào mùa mưa

Ý tưởng làm nhà ai cũng có thể đến

Sau đó cứ mỗi lần lên đây đi bộ, nhóm của bà Nguyệt Anh thường ghé qua chỗ Việt. Từ đó, căn chòi của Nguyễn Hoa Việt ngẫu nhiên trở thành điểm dừng chân của những người yêu thể thao đi ngang qua. Đây cũng là điểm dừng nghỉ tiếp nước của giải chạy Hanoi Ultra Trail. Nhiều cuối tuần, đông người dừng chân không có đủ không gian nghỉ ngơi, Việt nảy ra ý tưởng làm một “ngôi nhà không của ai cả”.

Không gian sống của anh Nguyễn Hoa Việt.

Dự án lấy kinh phí từ sự quyên góp của những người bạn và cả những người xa lạ với tiêu chí: Đó là ngôi nhà ai cũng có thể đến. Khi mới thăm dò trên trang cá nhân, rất nhiều người đã ùn ùn gửi tiền đóng góp nhiều hơn mức 200.000 đồng mà anh dự định. Gần đây, anh phải thông báo dừng nhận khi số tiền đã lên đến 150 triệu đồng.

Sau 3 tháng, anh đã tạo ra ba công trình chính và một công trình phụ gồm: nhà chòi, nhà lục giác, nhà bếp và khu vệ sinh riêng biệt, bên cạnh đường đi, lối lại, những chiếc xích đu hay giàn hoa cong cong tết từ dây khô trong rừng. Mọi thứ đều làm từ các vật liệu thân thiện với thiên nhiên, theo đúng tiêu chí “mọi người đến đây để trải nghiệm, hiểu về thiên nhiên, tầm quan trọng của hệ sinh thái trong tự nhiên”. Trước cổng, Việt treo bức tranh “Về nhà”.

Ngôi nhà ai cũng có thể đến của anh được mọi người rất đón nhận

“Từ ý tưởng muốn có một nơi để bất kỳ ai, dù đang mất phương hướng, q̼u̼a̼y̼ ̼c̼u̼ồ̼n̼g̼ ̼t̼r̼o̼n̼g̼ ̼c̼u̼ộ̼c̼ ̼s̼ố̼n̼g̼ ̼x̼ô̼ ̼b̼ồ̼ ̼c̼h̼ậ̼t̼ ̼c̼h̼ộ̼i̼ muốn cho thân và tâm được nghỉ ngơi hay những người chỉ vô tình chạy qua có điểm để dừng chân, nghỉ ngơi, tắm rửa; những con người muốn được gắn kết với thiên thiên, đến nay dự án đã gần như hoàn thiện”, anh chia sẻ.

Phùng Tâm, một runner từng dừng chân ở đây cho biết, lúc mới bước vào cổng, nhìn thấy bức tranh, cô cảm thấy ấm áp thân thuộc như tiếng gọi trong lòng về với c̼ộ̼i̼ ̼n̼g̼u̼ồ̼n̼. Đến lúc bước vào không gian sống của Việt, cô khá bất ngờ vì ngôi nhà từ những chi tiết nhỏ cũng được chủ nhân chăm chút cho mộc mạc, nên thơ. Đoàn của cô ngồi nghỉ ăn bát cháo, quây quần bên bếp củi và nghe nhạc.

Bên trong căn nhà làm bằng tre, gỗ, nứa của anh

“Thực sự lúc đó tôi chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc yên bình để tận hưởng cảm giác tĩnh lặng của nơi này. Sau này tiếp xúc thêm với anh Việt, được anh chia sẻ nhiều câu từ ý nghĩa và chạm vào trái tim, khiến tôi rất trân trọng tâm hồn đẹp hiếm có của anh ấy”, Tâm chia sẻ.

Nhà của chú cún cưng buổi tối thật lung linh

Dự án “ngôi nhà không của ai cả” đã gần xong những chi tiết cuối cùng. Hoa Việt cũng vừa ra thông báo đã đến lúc mình phải ra đi. “Có thể tôi sẽ đến một thiền viện hoặc nơi hoang vu như chính nơi đây ngày trước. Mong rằng sẽ có ai đó đủ mạnh mẽ để yêu thương vô điều kiện mọi thứ ở đây và chăm sóc nó thật tốt”, anh nói.

Theo VNexpress

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *