Ông lão “si tình” ở Hà Tây vẫn trò chuyện và ngủ cạnh người vợ quá cố suốt 13 năm vì sợ vợ cô đơn

Ông lão "si tình" ở Hà Tây vẫn trò chuyện và ngủ cạnh người vợ quá cố suốt 13 năm vì sợ vợ cô đơn

Về Liễu Nội, Thường Tín, Hà Nội, hỏi ông Thiệp “si tình”, rất nhiều người biết, nhất là chuyện ông đã từng ăn ngủ ngày đêm bên m.ộ vợ.

Hơn 10 năm qua, cuộc sống của ông Nguyễn Tài Thiệp (85 tuổi, ở Liễu Nội, Thường Tín, Hà Nội) quanh quẩn bên m.ộ người vợ đã kh.uất. Ông chăm sóc nơi bà yên nghỉ đúng như ý nguyện ngày vợ mình còn sống.

“Tôi sợ bà ấy cô đơn”

Mấy tháng gần đây, sức khỏe ông Thiệp yếu đi nhiều. Người nhà nói ông đang mang trong mình rất nhiều b.ệnh. Dù không muốn nhưng ông buộc phải từ bỏ thói quen ngày ngày ra m.ộ vợ trò chuyện với bà và trồng các loại cây thuốc, cây hoa, rau cỏ…

Đó đều là những loại cây mà khi còn sống vợ ông Thiệp rất thích. Tính tới thời điểm hiện tại là hơn 13 năm ngày bà Nguyễn Thị Bùi (vợ ông) qua đời.

Ông Thiệp ngày ngày chăm sóc m.ộ vợ

Ngôi m.ộ của vợ ông được thiết kế hai ngăn, khum hình mái nhà, bên trái dành cho bà, bên phải ông để dành sau này khi đi theo bà. Trên phần m.ộ là tấm bia ghi tên vợ ông, phía dưới, bên trái là tấm gỗ ghi bài thơ lục bát bốn câu có tựa đề “Lời tâm niệm của cụ Thiệp Bùi”: “Chữ tình cùng với chữ duyên/ Xin đừng thay áo mà quên lời nguyền/ Bây giờ cách trở âm dương/ Sau này sum họp lại chung một m.ồ”.

Khi ngôi m.ộ chính thức hoàn thiện thì cũng là lúc ông Thiệp quyết định… ra ở cạnh vợ. Con cái, họ hàng khuyên thế nào ông cũng không nghe. Ông còn hay đùa mọi người rằng: “Yên tâm, có bà ấy phù hộ tôi chỉ có khỏe ra chứ không bị sao đâu”.

Khu vườn tình yêu ông Thiệp làm tặng vợ

Khi được hỏi, động lực nào khiến ông có quyết định “không giống ai”, thậm chí là gai người như vậy thì ông Thiệp cười trả lời rằng: “Tất cả là vì tình yêu của tôi dành cho bà ấy. Ngày xưa ở với tôi bà ấy đã phải chịu nhiều th.iệt thòi… Tôi sợ bà ấy buồn, bà ấy cô đơn nên muốn chuyển ra ở gần với bà ấy”.

Thương bố tuổi già đêm hôm nằm ngủ ở ngh.ĩa đ.ịa lạnh lẽo nên các con ông Thiệp é.p bằng được bố phải về nhà. Dù không được ngủ đêm bên m.ộ vợ nhưng ngày ngày cứ từ tờ mờ sáng người làng đã thấy ông lọ mọ ra khu m.ộ rồi cặm cụi trồng rau, trồng cây thuốc đến tối muộn mới về. Bên m.ộ bà Bùi có hẳn một “vườn yêu” ông dành tặng bà.

Mỗi cây ông Thiệp đều treo lên đó một tấm biển ghi rõ là tặng vợ nhân dịp gì

Hồi đó, những người bạn của ông Thiệp nếu muốn chơi với ông thì đều ra thẳng ngh.ĩa đ.ịa để hàn huyên, cùng nhau nhấp ngụm nước trà rồi kể chuyện trong làng ngoài xóm. Người làng vẫn hay đùa rằng “Ông ấy ra m.ộ vợ mà cứ như đi làm việc nhà nước. Sáng 7 giờ đã có mặt, chiều mặt trời tắt nắng mới lọ mọ trở về”.

Xem thêm: “Đỏ l.ửa” nghề thổi thủy tinh ở Hà Tây cũ: Đầy nhọc nhằn mà th.u nhập không đủ sống

Mong khỏe lại để được ra “thăm vợ”

Khi được hỏi về chuyện tình yêu thời trẻ, ông Thiệp hào hứng khoe rằng hồi đôi mươi, ông cũng đẹp trai nên được nhiều người thầm thương tr.ộm nhớ. Ông đem lòng thương một cô ngoan hiền, nết na, nhưng người ta chỉ xem ông như anh trai. Bị từ chối tình cảm, nhất là mình cũng thích người ta nên ông buồn lắm.

Thế nhưng, sự xuất hiện của một bức thư t.áo b.ạo đã khiến ông thay đổi suy nghĩ. Đó là thư của em họ người ông yêu – cũng chính là bà Bùi, nói rằng đã thương nhớ ông từ lâu. “Tôi bị người chị khước từ, thì người em lại đem lòng thương mến. Nhưng nhận thư tôi cũng chẳng có cảm xúc gì nhiều vì lúc đó mình đang rất đ.au khổ. Phải hơn một tháng sau tôi mới biên thư lại. Trong thư tôi nói giọng phớt đời lắm. Tôi bảo nhà tôi nghèo lắm, chả có gì đâu mà cưới em. Em thích tôi thì phải tự lo liệu cuộc sống sau này” – Ông Thiệp chia sẻ.

Vợ chồng ông Thiệp ngày bà Bùi còn sống

Những tưởng lời hờ hững ấy của ông Thiệp sẽ khiến cô gái ấy mất hứng, tự ái mà rút lui. Không ngờ sáng hôm sau, ông Thiệp nhận được một cái hẹn: “Anh sang nhà em, em có chuyện cần bàn”. Ông Thiệp vừa bước vào cửa thì đã nghe giọng của cô gái nói: “Anh chở em ra Hà Nội mua đôi chiếu mới nhé”. Thời đó, con gái đi mua chiếu mới là để lấy chồng. Ông Thiệp giật mình hỏi lại: “Em lấy chồng à? Lấy ai vậy?”. Cô gái lạnh lùng đáp: “Em lấy anh chứ còn lấy ai. Anh bảo em phải tự lo thì giờ em lo đây”. Nghe thế, trong người ông Thiệp như có luồng điện chạy qua. Trấn tĩnh một lúc ông Thiệp gật đầu. “Lúc đó tôi nghĩ, có khi đó chính là duyên số”.

Không lâu sau đó họ kết hôn trong niềm hân hoan của cả hai bên gia đình. Cưới nhau được 5 năm, hai vợ chồng có 3 đứa con thì ông Thiệp nhập ngũ. Rời quân ngũ với thương tích ở đùi, ông về hậu phương chữa tr.ị, rồi về làm cán bộ xã. Được vài năm bên vợ con, ông lại tiếp tục lên Sơn La làm kinh tế mới suốt 10 năm. Những ngày không có ông, bà vẫn mạnh mẽ cáng đáng cả gia đình.

Ông tự tay trang trí “nhà” cho vợ

Mãi cho đến năm 1987 ông nhận sổ hưu, đó mới là lúc hai vợ chồng trọn vẹn bên nhau. Đến khi bà nhắm mắt xuôi tay vào năm 2008, hai vợ chồng ông Thiệp vẫn quấn quít và thương yêu nhau hết mực. Ông chia sẻ: “Bà ấy là người phụ nữ th.iệt thòi, nên ngày nào tôi còn sống, là ngày ấy tôi muốn được bù đắp cho bà ấy. Âm dương không thể chia cắt tình cảm của vợ chồng tôi”.

Trò chuyện một lúc lâu, thỉnh thoảng ông Thiệp lại hào hứng đọc những vần thơ tặng vợ: “Vợ tôi đã m.ấ.t lâu rồi/ Mà tôi thương nhớ đứng ngồi không yên/ Tôi ra thăm mộ tổ tiên/ Thăm em ngắm cảnh cho yên tấm lòng/ Trồng hoa cam quýt bưởi bòng/ Em ơi! Em để lạnh phòng mình anh/ Đêm đêm gió mát trăng thanh/ Thương em anh nhớ nhưng đành vậy thôi”.

Ông Thiệp mong mình sớm khỏe lại để còn ra trò chuyện cùng vợ

Ước mơ lớn nhất của ông lão 85 tuổi lúc này là mong mình luôn khỏe để được thêm nhiều lần ra m.ộ thắp hương và trò chuyện cùng người bạn đời.

Những ngày đầu tháng 5, ông Thiệp bị mệt, không còn ra m.ộ vợ nhiều như trước. Nhưng ở nhà, ông vẫn thường xuyên dặn con cháu ra chăm sóc m.ộ bà, dạy dỗ con cháu cách sống có nghĩa, có tình, vợ chồng phải tôn trọng và yêu thương nhau thì mới dạy dỗ được các con nên người.

(Theo baomoi.com, baogiaothong.vn)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *